TQĐT - Mẹ mất sớm, bố đi làm ăn xa, tuổi thơ của anh gắn bó với
đám trẻ đồng làng, biết nhiều đến cách đánh lươn, úp cá hơn là chuyện
học chữ. Nhưng sự hiếu học ẩn chứa trong trái tim của đứa trẻ mồ côi đã
cháy bùng lên và đến một ngày, cái làng quê nhỏ bé nắng cháy đồng ngô ấy
đã có một giám đốc đầy triển vọng. Anh là Nguyễn Tiến Bảo, hiện là Giám
đốc Công ty Du lịch Hương Việt (TP Tuyên Quang).
Đằng sau số phận
Con đường trở thành giám đốc hẳn không hề đơn giản với bất cứ ai dám
“mạo hiểm” với nghiệp kinh doanh. Bởi, cái triết lý “thương trường là
chiến trường’’ khốc liệt ấy nó mãi đúng và tôi nhận thấy chỉ có người
đầy ắp nghị lực như anh mới có thể trụ vững được. Trong câu chuyện anh
kể tôi nghe biết bao điều về cái làng quê mà một thủa người ta nhắc đến
mà sởn cả tóc gáy Lâm Xuyên - “Lâm nguy” - một xã nghèo hạ huyện Sơn
Dương. Cái nghèo của quê anh và sự bất hạnh của số phận ngặt nghèo, anh
đâu có nhiều tiền của ngoài lòng quyết tâm và nghị lực để thực hiện ước
mơ làm doanh nghiệp.
Giám đốc Công ty Du lịch Hương Việt Nguyễn Tiến Bảo
nhận Bằng khen tại Lễ tuyên dương “Thanh niên Tuyên Quang làm kinh tế
giỏi”. - Ảnh: Thành Công
Năm Bảo lên 4 tuổi thì tai họa bỗng đổ xuống gia đình. Sau bao năm đổ
bệnh trọng, mẹ anh đã trút hơi thở cuối cùng. Anh tâm sự, mẹ “đi” để lại
hai đứa con thơ cho ông bà nội vì cha anh bao năm tháng biền biệt kiếm
kế sinh nhai nơi xứ người. Bảo sống trong tình yêu thương của ông bà
nhưng sự mất mát tình mẫu tử, sự xa cách của người cha thì khó có thể bù
đắp được. Khi cha anh về nước, mang hai chị em về thành phố Tuyên Quang
sinh sống. Nhưng niềm vui lại quá ngắn ngủi, câu chuyện “Dì ghẻ con
chồng’’ tưởng như chỉ có trong câu chuyện cổ tích mà nay nó vẫn đè nặng
lên ngôi nhà bé nhỏ của cha con anh. Hai đứa trẻ làng quê bỗng lẻ loi
nơi đô thị, lẻ loi ngay cả trong ngôi nhà mình. Ông Nguyễn Quảng, bố anh
dù cố gắng hết sức nhưng vẫn phải ngậm ngùi chua xót trước số phận. Một
lần nữa, ông lại đổ vỡ hạnh phúc lứa đôi nhưng điều ấy ông đã chôn chặt
nơi trái tim, vào sâu thẳm cõi lòng mình để dành hết tình yêu thương
con trẻ.
Cha đã san lửa ấm cho các con bằng tình thương yêu vô bờ. Chị em Bảo dù
nhỏ tuổi nhưng đã biết đỡ đần bố bao việc. Hằng ngày, Bảo dậy từ 5 giờ
sáng để chăn hơn 40 con lợn rồi mới đi học. Nhiều hôm đến lớp, trên
người anh vẫn còn vương cám lợn, hai bàn tay đen nhẻm nhọ nồi. Sau buổi
tan học, Bảo đi dọc các dệ suối, bãi ruộng đất Hưng Thành cắt đầy bao
tải rau dền gai làm thức ăn cho đàn lợn. Những buổi nghỉ học, Bảo còn đi
làm “cửu vạn”, bốc vác phân đạm cho các đại lý, có ngày kiếm được cả
trăm bạc nhưng người anh thẽo đi, chân tay bủn rủn vì mệt. Bố anh nhìn
con gầy tọp đi mà như có nhát dao khứa vào lòng mình. Bảo tỏ ra rất tự
hào vì những việc đã làm giúp bố. Anh tâm sự, những năm tháng lam lũ ấy
đã giúp anh hiểu ý nghĩa của cuộc sống, giá trị của đồng tiền từ mồ hôi
và sức lực của mình. Một buổi đi học, một buổi đi làm cửu vạn, đêm về
anh Bảo lại chong đèn đến khuya học chữ. Anh tự hứa trước vong linh của
mẹ, hứa với lòng mình càng khó khăn, gian khổ càng phải sống cho đàng
hoàng, sống cho ra sống. Sự quyết tâm và nghị lực của anh trong học tập,
lao động đã được đền đáp, Bảo thi đỗ Trường Đại học Dân lập Hải Phòng,
chuyên ngành du lịch.
Tình đời mênh mông...
Sau bao biến cố cuộc đời, Bảo như được tôi luyện thêm bản lĩnh và nghị
lực. Cha con sum vầy bên nhau nhưng anh nhận thấy ở cha có một nỗi
buồn... Bảo hiểu cha, hiểu nỗi khổ mà cha đang gánh chịu một nỗi cô
đơn... Cha con nói chuyện tâm tình, anh đã động viên bố... “đi bước
nữa”. Có một người phụ nữ đã luống tuổi, ở xa thành phố mà cơ duyên nào
đó đã gặp ông, thương yêu cha con ông thật sự. Người phụ nữ ấy thật mộc
mạc, hiền hậu như mẹ anh, ngay buổi gặp đầu tiên anh đã tìm thấy ở bà
một tình cảm thật gần gũi, đầm ấm của tình mẫu tử. Điều đó đã gắn kết
cuộc đời bố anh với người phụ nữ ấy đến tận bây giờ. Bà đã thương yêu
anh như con mình dứt ruột đẻ ra, chăm sóc anh từng bữa ăn, giấc ngủ. Bảo
òa khóc khi anh cất tiếng gọi mẹ ơi, thật thiêng liêng và cảm động.
Tình thương yêu chân thành của bà đã sưởi ấm trái tim và tâm hồn cậu bé
mất mẹ từ tuổi thơ dại. Sau những bất hạnh và khổ đau, cha con anh đã
tìm được bến bờ bình yên để neo đậu.
Anh vừa học đại học vừa làm thêm đủ thứ việc. Vùng đất cảng sầm uất,
nhiều loại hình du lịch được mở ra, là cơ hội tốt để những sinh viên
được thể hiện mình. Anh xin vào làm việc cho nhiều công ty du lịch, tích
lũy kiến thức, kinh nghiệm và dần trở thành một hướng dẫn viên du lịch
“cứng”. Nhiều tua du lịch khách nước ngoài mà anh đã bị “hố” bởi trình
độ ngoại ngữ a, b, c của mình. Bảo tâm sự, có những chuyến đi cùng người
nước ngoài nói “mỏi cả tay”, anh thấy hổ thẹn vô cùng. Anh lại lao vào
học ngoại ngữ, học tiếng Anh, tiếng Trung. Vừa học và được giao dịch qua
những tua du lịch của người nước ngoài, vốn ngoại ngữ của anh mỗi ngày
một đầy lên, dù là tiếng Anh, tiếng Trung “bồi”. Nhiều công ty du lịch
nổi tiếng thành phố Hoa Phượng Đỏ, của Hà Nội mời anh về làm, anh càng
có thêm vốn sống, kiến thức thực tiễn làm hành trang thực hiện ước mơ mở
một công ty du lịch trên quê hương mình.
Niềm đam mê nghề du lịch đã giúp anh có quyết định táo bạo ở tuổi 24.
Năm 2008, anh về quê hương Tuyên Quang, nơi đã ôm ấp tuổi thơ lam lũ của
anh để thực hiện ước mơ ấy. Một Công ty Du lịch mang tên Hương Việt ra
đời. Đây là công ty đầu tiên của tỉnh hoạt động trong lĩnh vực lữ hành
với nhiều dịch vụ hấp dẫn, bước đầu đã tạo được ấn tượng với du khách.
Sự nhiệt huyết với nghề trong anh như được nhân lên khi Bảo gặp lại
người bạn đồng dao thời chăn trâu cắt cỏ trên mảnh đất làng Thông nghèo
khó. Người bạn ấy đã đồng cam cộng khổ cùng anh vượt qua những khó khăn
về vốn để dựng xây doanh nghiệp mạnh hơn. Bảo tâm sự, điều đặc biệt ở
người bạn ấy là không hề đòi hỏi quyền lợi, bạn hy sinh cho anh quá
nhiều. Điều này càng thôi thúc anh phải gắng sức, phát triển công ty
bằng việc xây dựng các dịch vụ có chất lượng, hấp dẫn khách hàng. Công
ty đã có nhiều đầu xe du lịch chất lượng cao, phát triển các tua du lịch
xuyên Việt với đội ngũ hướng dẫn viên lành nghề, tạo được uy tín với
khách hàng.
Hiện nay, Công ty tạo việc làm cho 8 lao động, có thu nhập bình quân 2,5
triệu đồng/người/tháng. Anh Vũ Văn Tình, hướng dẫn viên du lịch của
công ty cho biết, anh làm việc tại công ty nhiều năm và học được nhiều
điều từ người giám đốc trẻ này. Tình là dân “ngoại đạo’’, không được đào
tạo nghề hướng dẫn viên, khi vào công ty, anh Bảo đã dạy từng tý một,
nào là văn hóa ứng xử với khách, giao tiếp khi đi tua và phương pháp
tiếp cận thị trường du lịch. Điều quan trọng nhất trong nghề du lịch là
thái độ phục vụ khách hàng nhiệt tình, chu đáo và lấy sự hài lòng của
khách là thước đo của sự thành công.
Anh Bảo đang ấp ủ mở thêm một số sản phẩm du lịch ngay tại tỉnh để thu
hút du khách. Tôi gặng hỏi nhưng anh cười hiền và bảo, khi nào thành
hiện thực mời nhà báo đến để viết tiếp nhé. Tôi lại càng hiểu thêm về
khát vọng của anh, khát vọng của một người không chấp nhận số phận, luôn
biết vươn lên khẳng định mình. Tháng 10-2011, anh Bảo là 1 trong 55
thanh niên của tỉnh được Tỉnh đoàn tuyên dương “Thanh niên Tuyên Quang
làm kinh tế giỏi”.
Thủy Châu